Sau khi nghỉ hưu, nhận lương khoảng 32 triệu đồng/tháng, tôi đi du lịch như cơm bữa nhưng đối mặt “tòa án lương tâm”, cuối đời vẫn ân hận chỉ vì 1 câu nói của con trai
Vì cách cư xử, hành động nông cạn, nhiều người rơi vào tình cảnh cô đơn khi về già. Dù có tiền tiêu rủng rỉnh, họ vẫn bị “tòa án lương tâm” dày vò.
Câu chuyện được chia sẻ trên diễn đàn Toutiao về cuộc sống nghỉ hưu của vợ chồng dì Diêu nhận nhiều sự chú ý của cộng đồng mạng. Qua đây, nhiều người cũng tự ý thức được đâu là cách sống đúng mực để tránh mắc phải sai lầm không đáng có và ân hận cả đời.
Dưới đây chính là chia sẻ của vợ chồng dì Diêu:
Tôi năm nay 58 tuổi, đã nghỉ hưu được vài năm. Hồi còn trẻ 2 vợ chồng rất vất vả, chồng làm ở đường sắt còn tôi là y tá trong 1 bệnh viện. Vì cuộc sống mưu sinh, chúng tôi không quản ngại vất vả, chú tâm làm ăn và tích cóp. Nhiều năm bận rộn và vất vả, vợ chồng tôi gây dựng cơ ngơi đáng tự hào. Chúng tôi cũng nuôi dạy các con khôn lớn trưởng thành, có cuộc sống riêng ổn định.
Vì thế, sau khi nghỉ hưu, chúng tôi dùng lương hưu của mình để làm những thứ ấp ủ thời trẻ nhưng chưa thực hiện được. Cả 2 vợ chồng đều có đam mê du lịch, khám phá những vùng đất mới. Vì vậy, 2 người đều rất hào hứng với những chuyến đi chơi xa được lên kế hoạch kỹ càng.
Dùng tiền lương đi du lịch, quên mất 2 chữ “tình thân”
Lương hưu của tôi và chồng gộp lại rơi vào khoảng 10.000 NDT/tháng (khoảng 32 triệu đồng). Ngoài tiền sinh hoạt, mua sắm, vợ chồng tôi vẫn còn đủ tiền để đi đây đi đó, làm những gì mình thích.
Tôi đi tới nhiều nơi, thậm chí những ngày lễ Tết cũng ít khi về nhà. Chúng tôi cảm thấy cuộc sống của mình ý nghĩa hơn bao giờ hết khi được tận hưởng cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp.
Khi con trai lớn, ngỏ ý muốn kết hôn với người nó yêu, tôi vô cùng vui mừng. Chúng tôi tổ chức đám cưới cho con nhưng không có nhiều quà cho chúng làm vốn liếng. Số tiền tiết kiệm bản thân đã sử dụng vào các chuyến du lịch nên không còn nhiều.
Sau khi con trai kết hôn, chúng muốn mua nhà ở riêng, vợ chồng tôi dĩ nhiên là đồng ý. Chúng có 1 khoản tiền tích cóp được nên đã mua nhà trả góp, tôi thấy mừng vì con trai trưởng thành, không đòi hỏi ở bố mẹ.
Từ đó, 2 vợ chồng cũng yên tâm hơn về các con. Chúng tôi thoải mái tận hưởng cuộc sống đi đây đi đó mà không vướng bận điều gì.
Khi con dâu sinh cháu trai, chúng tôi đang vi vu ở nơi xa. 2 vợ chồng chưa về thăm cháu thì con trai đã gọi điện thoại hỏi cách chăm em bé. Hỏi ra tôi mới biết con dâu phải đi chăm ông thông gia bệnh nặng, vì thế con trai tôi chăm em bé.
Lúc này, con trai hỏi tôi cách thay bỉm cho em bé và nhờ tôi về giúp đỡ. Thế nhưng chuyến đi của tôi vừa bắt đầu, còn tới 4 ngày mới kết thúc nên tôi đã dặn: “Con lên mạng học cách thay bỉm cho em bé và làm theo là được. Mẹ không tiện về, mẹ sẽ về sau nhé”.
Đang lúc “nước sôi lửa bỏng”, con trai cần sự giúp đỡ của tôi vì cháu bé quấy khóc, tôi vẫn không hiểu cho nó. Có lẽ vì thế mà con trai quát lên trong điện thoại, đây cũng là lần đầu nó lớn tiếng với tôi. Nó trách cứ rằng có bà nội mà như không, bà nội không có chút trách nhiệm và tình cảm nào với con, với cháu.
Chưa kịp trả lời gì, con trai đã dập máy. Tôi ngồi bần thần 1 hồi lâu nhưng chồng lại nói không sao, đừng lo, sau này về thăm chúng là được.
Tới ngày đầy tháng cháu trai, chúng tôi về thăm con cháu nhưng bầu không khí không hề ổn. Gương mặt các con lạnh tanh, cũng không hỏi han gì về 2 vợ chồng tôi. Lúc này, tôi đã rất giận dữ, nói rằng không cần chúng phải chăm nom lúc đau ốm, 2 vợ chồng có thể tự chăm sóc nhau.
Tuy nhiên, sau đó không lâu, chồng tôi qua đời 1 cách đột ngột. Tôi sống trong sự thương nhớ và buồn rầu 1 thời gian dài, sau đó vực dậy bằng cách tiếp tục đi du lịch. Thế nhưng trong 1 lần leo núi, tôi gặp tai nạn bất ngờ và bị gãy chân. Điều trị trong bệnh viện, bản thân thấy cô đơn vô cùng vì không người bên cạnh.
Khi con trai vào thăm, phản ứng của nó dành cho tôi không phải thương cảm mà là sự lạnh nhạt. Dù vẫn chăm sóc tôi nhưng con trai nói: “Lúc ngao du sơn thủy sao bố mẹ không nghĩ tới trường hợp này, bố mẹ sống quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi”.
Con trai tiết lộ nó đã bị sa thải, tôi càng sốc nặng. Hỏi rõ sự tình tôi mới biết con trai vì thiếu tiền trả nợ căn hộ mà phải làm 2, 3 nghề. Sau khi bị phát hiện, công ty đã quyết định sa thải.
Lúc này, tôi hối hận chẳng kịp. Vì sự vô tâm của tôi mà con cũng không dám nói ra khó khăn tài chính của mình. Khi con khó khăn trong việc trông con cái, tôi không những không giúp mà nói những câu vô trách nhiệm.
Vừa không hỗ trợ được tài chính cho con lúc chúng khó khăn, tôi còn không có chút tình cảm nào với chúng. Lúc này nằm trên giường bệnh, tôi cảm thấy ân hận vô cùng vì những gì đã trải qua. Nếu như biết suy nghĩ cho con cái và chia sẻ với chúng nhiều hơn, giờ đây tôi đã không hối hận thế này.
Theo Toutiao
Huyền Giang